Gia sư tại Bình Dương cho rằng cái đẹp luôn là cái làm cho người ta đau đớn nhất, vì quá đẹp nên người ta càng day dứt, nhớ thương và không buông bỏ được. Biết là thế, nhưng có ai không thôi say mê cái đẹp đâu. Chẳng phải xuân diệu luôn viết nên những vần thơ tràn đầy tình yêu và tuổi trẻ tươi đẹp hay sao. Hay huy cận có một nỗi buồn vũ trụ, cô đơn, lạc lõng trước nhân thế trong những vần thơ cũng là do quá khát khao tình cảm đẹp : tình thương, sự giao cảm với con người. Hàn mạc tử cũng không ngoại lệ, chính vì quá yêu cuộc sống, quá khát khao tình thương, nên thơ ông vừa lãng mạn, mơ màng nhưng cũng đầy đau đớn, bi liệt, điển hình là đoạn thơ trong bài đây thôn vĩ dạ.
Gia sư ở Bình Dương thấy rằng đoạn thơ trích trong bài thơ đây thôn vĩ dạ của tập đau
thương. Đoạn thơ nằm ở đoạn thứ hai, tả cảnh thiên nhiên thực và ảo gợi sự chia
lìa, thể hiện một dòng tâm trạng bất định của nhà thơ. Nguyên nhân bài thơ vừa
có niềm ao ước, khao khát, hi vọng nhưng lại vừa vô vọng, nghi hoặc là do bài
thơ được sáng tác vào năm 1938, khi hàn mạc tử đã lâm trọng bệnh, mọi thứ trước
mắt đều mơ hồ, vô định.
Hai câu đầu là hình ảnh tả thực thiên nhiên, gió mây, dòng nước hoa bắp
lay. Nhưng thiên nhiên ở đây lại mang cho ta cảm giác đượm buồn, chia lìa. Từ
buồn thiu, biện pháp nhân hóa dòn nước gợi cảm giác buồn mơ màng, man mác mà
dai dẳng. Tuy là cảnh thật nhưng lại có chút gì đó hư ảo. Có gió thổi thì mây
mới bay, gió đẩy mây, mây nương theo gió. Song nhà thơ lại viết gió theo lối
gió đi một đường mây đường mây đi một nẻo, sự vật vã đã được tách rời với nhau,
tưởng như là hai sự vật riêng biệt không có mối liên kết nào, gợi cho người đọc
một cảm giác chia lìa, xa cách.
Câu thơ có hình, có ảnh, có chuyển động, nhưng
chỉ là một chuyển động khẽ khàng của hoa bắp lay càng làm tô đậm thêm sự chia
lìa, xa cách, nỗi buồn như kéo dài hơn. Nếu hai câu trên là cảnh thực thì hai
câu thơ sau hoàn toàn đắm chìm vào cảnh ảo. Hai câu thơ là hai câu hỏi tu từ
diễn tả vô định trước dòng đời.
Gia sư Dĩ An Bình Dương nhận thấy trong thơ ca, hình ảnh thuyền
ai, dòng sông gợi nỗi niềm khao khát giao cảm giữa người với người. Đã có sự
xuất hiện của bóng dáng con người, nhưng buồn thay lại là thuyền ai, cảnh cũng
chỉ là cảnh ảo, trong mơ tưởng đậu bến sông trăng. Câu thơ cuối diễn tả một
niềm hi vọng, khao khát vô vọng. Từ kịp thể hiện sự nghi hoặc có thể đến, có
thể không. Hàn mạc tử đã vươn tới cái đẹp tuyệt đỉnh là trăng là tình người để
hóa giải nỗi đau, nhưng càng tìm càng không thấy nên tâm trạng mới rơi vào buồn
thương và vô vọng, dòng cảm xúc bất định đan xen thực và ảo.
Các nhà thơ trong phong trào thơ mới đều mang điểm chung cô đơn và buồn.
Nhưng Hàn Mặc Tử là một hiện tượng kì lạ nhất. Thơ ông là thơ điên, càng khao
khát lại càng đau đớn.
xem thêm: gia sư anh văn bình dương
xem thêm: gia sư anh văn bình dương
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.